Sức khỏe

Trưởng bản đáng mến của bệnh nhi ung thư máu

Giàng A Quý luôn đi đầu trong những hoạt động cho các cháu nhỏ đang mắc bệnh ung thư như con anh có cơ hội được vui chơi.

Tôi là người nhà của bệnh nhi mắc bệnh ung thư máu, phòng 608, Bệnh viện Huyết học và Truyền máu Trung ương. Dù các con đang mắc bệnh hiểm nghèo nhưng chúng tôi, những con người từ mọi miền tổ quốc gặp nhau nơi đây, luôn dành cho nhau những tình cảm đặc biệt, hoàn cảnh giống nhau nên giữa chúng tôi có sự đồng cảm sâu sắc.

Hôm nay tôi viết về một người đàn ông cũng có con trai đang điều trị ung thư máu tại Viện – tôi và mọi người thường gọi anh với tên thân mật là “Trưởng bản Giàng A Quý”. Với vóc dáng nhỏ nhắn, cách nói chuyện rất duyên, dễ gây thiện cảm cho người đối diện từ lần đầu tiếp xúc, anh luôn đi đầu trong những hoạt động ở khoa cho các cháu nhỏ đang mắc bệnh được vui vẻ.

Các em nhỏ mắc bệnh ung thư rất cần người lớn quan tâm, chăm sóc. (Ảnh minh họa)
Các em nhỏ mắc bệnh ung thư rất cần người lớn quan tâm, chăm sóc. (Ảnh minh họa)

Quê anh ở Hải Phòng, hoàn cảnh gia đình cũng khó khăn, bươn chải từ Bắc vào Nam, làm đủ nghề để nuôi ba con ăn học. Vậy mà trời không thương, con trai của anh đang bị căn bệnh ung thư quái ác, anh phải nghỉ làm để lên Hà Nội chăm sóc con.

Là người cha, người mẹ, ai cũng ‘ruột đau như cắt’ khi chứng kiến con mình đang tuổi học, tuổi vui chơi lại đang phải nằm ở bệnh viện chống chọi với những cơn đau khủng khiếp từ hóa chất, tuổi thơ phải gắn liền với những hình ảnh kim truyền, tác dụng phụ của hóa chất dày vò. Phải nhìn vào những sự thật nghiệt ngã rằng có những bạn hôm nay vẫn còn nói, còn cười, ngày mai có thể đã về nơi cực lạc, sự sống và cái chết mong manh hơn bất cứ ranh giới nào, thì những người cha, người mẹ dù cứng rắn đến đâu cũng không khỏi xót xa, đau đớn thắt nghẹn.

Thế nhưng, anh khác với chúng tôi, trong khi chúng tôi mải đắm chìm trong nước mắt, bị những suy nghĩ vô vọng nhấn nhìm, hay than vãn, trách trời, oán phận, hận đời bất công và đủ cảm xúc tiêu cực khác… thì anh lại biến đau thương thành hành động. Anh không chỉ chăm sóc chu đáo con trai mình mà còn quan tâm rất nhiều đến các bệnh nhân cùng phòng và người nhà các cháu.

Anh luôn ấm áp, trìu mến động viên và an ủi các cháu nhỏ, mọi việc trong phòng anh đều giúp đỡ mọi người. “Mọi người có cần gì không?” là câu hỏi cùng nụ cười thường trực trên môi của anh. Tất cả mọi người đều cảm thấy nhờ có anh, phòng bệnh của các con luôn đầm ấm như một gia đình. Anh chính là sợi dây gắn kết những con người có chung một nỗi đau.

Mọi người đều tôn trọng anh bởi cách nghĩ, cách làm, cách cho đi của mình. Có những việc anh làm dù nhỏ nhưng đều xuất phát từ một tấm chân tình, tinh thần sẻ chia cao cả. Nỗi đau đớn của chúng tôi, nhờ tinh thần lạc quan của anh cũng được vơi đi phần nào. Anh chính là bài học, nghị lực sống mà chúng tôi học được ở trường đời.

Tôi thực sự thán phục anh bởi với cương vị là người cần sự giúp đỡ của cộng đồng thì anh cùng chị Hương, vợ mình, lại là thành viên tích cực của các nhóm thiện nguyện giúp đỡ những bệnh nhi có hoàn cảnh khó khăn như: Vì Bệnh Nhi K Máu, Câu lạc bộ Tấm Lòng Yêu Thương… Không ít lần tôi chứng kiến anh liên hệ, dẫn các tổ chức, các đoàn thiện nguyện vào thăm và tặng quà cho các con – những món quà về vật chất và tinh thần, sự sẻ chia của con người dành cho nhau.

Hành động của anh khiến tôi vô cùng xúc động và tôi thấy mình thật nhỏ bé, yếu đuối. Đúng là con người chỉ cần có tâm thì trong bất kì hoàn cảnh nào cũng có thể làm điều có ích và sống với một tinh thần đầy sự lạc quan.

Anh chính là tấm gương để chúng tôi noi theo, trong anh luôn lan tỏa sự yêu thương để mọi người biết chia sẻ, đùm bọc lẫn nhau. Từ anh, chúng tôi mạnh mẽ hơn, sống có niềm tin hơn để đồng hành cùng con chống lại bệnh tật. Khi tôi hiểu được những thông điệp thầm lặng trong những việc anh làm, những câu anh nói hàng ngày cũng chính là lúc từ tận đáy lòng tôi muốn nói lời cảm ơn anh.

Tôi tin với tinh thần lạc quan, các con của chúng tôi cũng sẽ mạnh mẽ vượt qua được bệnh ung thư máu quái ác, các con sẽ khỏe mạnh được vui đùa như những đứa trẻ khác.

Mạc Thị Thủy

Tin liên quan

Back to top button